Tiếp Tôi quên mất, mình cũng đã từng yêu rất mãnh liệt ( Phần 2 ) – Ai trong chúng ta cũng đã từng yêu, một tình yêu mãnh liệt.
Năm đó lớp 9 tôi và Nam học chung một lớp. Ngồi cạnh nhau lần nữa. Lúc đầu cô giáo sắp xếp chỗ ngồi. Cả hai đều không bày tỏ sự “hài lòng” vì có bốn người trong bàn của tôi, tại sao không để hai người kia ngồi cạnh anh ta ngoài tôi. Bên cạnh đó, khi tôi phải ngồi với một đối tượng mà tôi chưa bao giờ nói chuyện, tôi luôn thấy khó chịu. Nam có vẻ khó chịu hơn. Hóa ra là:
– Thưa cô, tôi cao hơn cô nhiều, làm ơn hãy để tôi ngồi xuống. Ngồi ở đây, tôi sợ bạn bè của tôi bên dưới sẽ không nhìn thấy bảng.
Giáo viên trả lời:
– Tôi cao hơn một số bạn cùng lớp nhưng cô ấy bắt tôi ngồi ở cuối bàn. Cái bàn ngay bên dưới tôi cũng đầy những chàng trai cao lớn nên không sao.
– Hãy để tôi ngồi xuống bàn bên dưới. Tôi không thích ngồi đây.
Ai trong chúng ta cũng đã từng có một tình yêu mãnh liệt
Lời đề nghị đó của Nam khiến tôi không chỉ thấy khó chịu bởi cô giáo mà còn tự ái. Đường là một cô gái một khi một chàng trai từ chối ngồi một cách trắng trợn.
– Bạn nghĩ tôi thích ngồi với bạn. Nghe có vẻ như tôi rất có giá trị – tôi đã tức giận và lẩm bẩm trong bụng.
Không đợi, cô giáo nói ngay:
– Lý do cô ấy cho tôi ngồi ở bàn thứ ba bên cạnh bạn nữ vì vào đầu năm, có một số bạn bè trong đội ngũ đã cho tôi ý kiến của cô ấy hoặc nói chuyện riêng trong giờ. Ngồi lên bàn để tôi không thể nói chuyện. Cả hai tốt cho bạn và không ảnh hưởng đến người khác. Ngồi ở đâu là do sự sắp xếp của giáo viên. Không phải tôi thích ngồi, tôi có thể ngồi đó. Thái độ tôi vừa hoàn thành là đáng để hạ thấp mức độ ứng xử của tôi.
Cô giáo nói xong. Mặt Nam đỏ bừng vì ngượng. Cả lớp cũng im lặng chờ đợi phán xét của giáo viên. Nam bối rối, cúi gằm mặt và lẩm bẩm,
– Thưa thầy. Tôi biết tôi đã sai. Tôi xin lỗi cô giáo.
– Cứ ngồi xuống đi. Biết rằng tôi sai, sửa chữa và tích lũy kinh nghiệm cho lần sau là được.
Nam từ từ ngồi xuống. Đừng quên nhìn vào mắt tôi. Tất nhiên, bây giờ, tôi không chỉ nhìn vào nó, mà tôi còn cho anh ta một ánh mắt thiêu đốt và anh ta không đáp lại bằng một con mắt dài, hơi hếch lên.
Tôi quên mất, mình cũng đã từng yêu rất mãnh liệt
Mấy ngày đầu, tôi và Nam phải ngồi cạnh nhau như một điều bất đắc dĩ. Bởi vì họ không ấn tượng ngay từ lần đầu tiên, cả hai đều không buồn nói một câu. “Sự thù hận” đó được chứng minh bằng việc hai người họ bắt đầu chia ghế. Tôi vẽ một hàng phấn dài từ bàn xuống ghế, trong khi tôi vẽ Nam để xem khi mặt bàn và ghế của anh ta đã bị ăn mòn. Hai người họ đồng ý những người lấn chiếm chiến đấu luôn không cần phải hỏi.
Tôi quên mất, mình cũng đã từng yêu rất mãnh liệt
Tôi nhớ có lần khuỷu tay khẽ chạm vào vạch trắng mà Nam bắt anh đánh mạnh. Tôi đau đớn đến phát khóc. Trong khi đó, anh chỉ cười để xem rất vui. Tôi càng nhăn mặt, nghiến răng và nghiến răng đau đớn, anh càng cười toe toét. Tôi phát điên nhưng không thể không nhìn vào nó.
Chiến đấu nhiều là nhàm chán, làm cho nhiều ánh sáng chói là mệt mỏi. Sau tám tuần, cả Nam và tôi dường như đã quen với việc ngồi cạnh nhau. Khuôn mặt sau đó thấy nhau bớt khó chịu và cả hai đã “ngừng bắn” và bớt gây hấn với nhau dần dần.
Tôi giỏi văn chương nhưng kém môn toán. Nam giỏi toán. Nhận xét để xem xét đội ngũ sinh viên xuất sắc. Nếu có bài viết nào không thể thực hiện được, tôi quay sang hỏi Nam. Nó cũng giảng bài khá nhiệt tình nhưng cuối bài giảng luôn có thêm lời bình luận “Bạn ngu ngốc như một con bò” hoặc “tốt như một con tốt.” Tôi bực mình, nhưng tôi vẫn phải chịu đựng vì nếu tôi đánh nhau với Nam, người sẽ dạy tôi một bài học. Trở lại lớp 9, tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội để trả thù khi tôi hoàn thành kỳ thi ở trường trung học.
Một ngày là trong thời gian lịch sử. Mỗi giọng nói của giáo viên làm tôi buồn ngủ, đầu óc tôi như muốn ngủ thiếp đi. Cảm giác thoáng qua mà ai đó đang nhìn tôi. Tôi liếc lại thấy Nam đang nhìn tôi. Nhưng tại sao “vô duyên” nên không biết, hãy nhìn lại công chúng. Tôi quay sang hét lên:
– Bạn đang nhìn gì đó?
– Tôi nhìn mây và nhìn gió nhưng nhìn em – Anh cười toe toét.
Bây giờ tôi chỉ cần đặt nó, ngoại trừ ngày đầu tiên ngồi với tôi, tôi luôn thấy anh cười. Tôi cũng cười sau khi chiến đấu, sau khi giảng bài, tôi cũng cười. Nhưng sự thừa nhận về cái nhìn gần gũi của nó cũng rất quyến rũ. Đột nhiên tôi thích nụ cười đó.
Trong những bài học sau, đôi khi tôi bắt gặp Nam nhìn trộm tôi. Tôi không phản ứng mạnh mẽ như trước mà thay vào đó giả vờ không biết. Trong thâm tâm, tôi thực sự bối rối và dường như có điều gì đó kỳ lạ với Nam.
– Quay lại đọc tôi quên mất, mình cũng đã từng yêu rất mãnh liệt (phần 1)
– Đọc tiếp Tôi quên mất, mình cũng đã từng yêu rất mãnh liệt (phần 3)
2 comments
Pingback: Ai trong chúng ta cũng đã từng có một tình yêu mãnh liệt (phần 1)
Pingback: Ai trong chúng ta cũng đã từng có một tình yêu mãnh liệt (phần 3)